Trăn Trối ( P 1 )

Khi người thân của ai đó ở trạng thái sắp lìa trần, người nhà thường có mong muốn hiểu tâm nguyện cuối cùng của họ là gì với hy vọng hoàn thành nốt, để họ có thể bình yên mà ra đi. Nhất là những người đang ở trạng thái thoi thóp, người thân gần như sẵn sàng đón nhận sự ra đi của họ bất cứ lúc nào, nhưng họ thì vẫn nằm đó ngày qua ngày đau đớn, vật vã, yếu ớt, cảm giác như còn trối một điều gì đó. Khó khăn là người bệnh lúc này hầu như ở trạng thái không tỉnh táo, mất ý thức, hoặc không nói được…nên hầu như người thân không hiểu để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng cho họ. 

 

Hiểu được điều này vì bản thân tôi có mẹ cũng rơi vào trường hợp đó, may mắn hơn là tôi có thể kết nối với mẹ qua thiền vì lúc này mẹ gần như là người thực vật, để biết rằng mẹ có mong muốn về nhà, không muốn chết ở bệnh viện. Mẹ muốn gặp mặt tất cả con cái, gặp mặt người thân lần cuối cùng. Làm được điều này cũng là cách giúp họ ra đi thanh thản, bình yên hơn vì thế họ buông bỏ mọi thứ ở kiếp này, mà bình an đón nhận cái chết. Nhưng tôi biết rằng ngoài kia còn rất nhiều người không may mắn như tôi, để có thể hiểu và hoàn thành tâm nguyện lần cuối cho người thân sắp mất.

 

Trong năm nay tôi nhận 2 ca giúp kết nối với người thân của họ như thế: một ca gặp tai nạn bị chấn thương sọ não và một ca hấp hối. Ca đầu tiên, khi tôi kết nối thì mong muốn lớn nhất của bác này là gặp mặt được vợ. Lúc này, mặc dù bác đã tỉnh táo nhưng tình trạng vẫn xấu và bác lại không có sự chia sẻ nào với người con đang chăm mình. Khi nhận được thông tin, con trai bác gọi điện kêu mẹ mình lên để chăm ba vì hai người đang ở hai nơi rất xa. Vừa gặp được vợ, bác rất xúc động, người con có thể cảm nhận rõ ràng điều đó, dù anh có chăm sóc ba mình chu đáo như thế nào thì cũng không thể thay thế được mẹ mình. Và đó là động lực to lớn giúp bác vượt qua được bệnh tật lúc đó. Các bạn cứ thắc mắc là có gì to tát đâu, nói ra thì được chứ gì! Vấn đề ở đây chúng ta phải hiểu: hoàn cảnh mỗi người mỗi khác, cũng như tính cách mỗi người không ai giống ai. Có những thứ tưởng chừng bình thường nhưng họ không nói được hoặc họ không muốn nói dù trong lòng rất muốn. Chính điều đó, khiến người nhà gặp khá nhiều khó khăn trong quá trình hỗ trợ.

 



Ca thứ hai khá đặc biệt, bác được bệnh viện trả về nhà vì không còn cứu chữa được nữa. Người nhà ở trạng thái sẵn sàng đón nhận, thì bác cứ hấp hối như thế từ ngày này qua ngày khác. Mặc cho cơ thể không còn dung nạp được bất cứ thứ gì và toàn thân lở loét. Có đôi lúc hơi thở yếu dần tưởng chừng như không qua khỏi, thì bác lại kéo hơi lên và cứ thế duy trì trạng thái nửa sống nửa chết. Người nhà đã trò chuyện, động viên người sắp mất rất nhiều, cũng như tiến hành đọc kinh cầu nguyện mỗi ngày bất kể sáng đêm, chỉ có mong muốn duy nhất là bác ra đi bình an, không muốn bác duy trì sự sống một cách khổ sở như thế này. Nhưng bác vẫn thế: hấp hối.

 

Bạn liên hệ mình với mong muốn hiểu xem ba bạn còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành  không thì sẽ làm cho ba để ba buông bỏ mà ra đi. Điều đầu tiên khi mình lồng vô người sắp mất là cảm nhận về thân thể trước. Cảm giác thật không hề dễ chịu. Ban đầu mình thấy nặng ngực, tim đập rất chậm, tay chân không cử động được, hơi thở yếu, không thở bằng mũi được mà thở bằng miệng kiểu lấy hơi lên từng chập. Các giác quan không còn nhạy: xúc giác giảm, khứu giác tắc, vị gíac tắc, mắt nhìn rất mờ, như kiểu kéo màn mỏng phía trước, chỉ lờ mờ nhận được hình dáng, không nhìn được mặt rõ, duy còn thính giác là nghe rõ. Mà càng nghe rõ mà không nói được thì cảm giác rất khó chịu và bế tắc.

 

Cảm nhận tiếp theo về suy nghĩ, mình thấy hiện lên hình ảnh của vợ bác, đây có vẻ là người mà bác quan tâm nhất ở thời điểm hiện tại. Không phải bác không thương con nhưng bác thấy an tâm về con, chỉ có vợ bác, nếu bác ra đi không biết ai sẽ đỡ đần. Mình nghe những tiếng thì thầm trong tai, mình hỏi bạn là mọi người hay nói chuyện với bác lắm à? Bạn nói chỉ có mẹ và em gái, còn bạn không biết sao mà từ lúc bệnh viện trả về, bạn nhận được thông tin là hãy cố gắng đừng tiếp xúc, biểu lộ cảm xúc ra nhiều quá nên bạn nén lại. Đó là điều mình cũng nhận được mà không biết chia sẻ cách nào cho khéo, sợ mọi người hiểu lầm. Mình nói bạn việc đọc kinh cứ tiếp tục, không có vấn đề gì, chỉ có việc thì thầm nói chuyện thì hạn chế. Những gì cần nói, cần nghe đã đủ rồi, mọi người cứ chăm sóc ba bình thường, sinh hoạt bình thường, có như thế ba mới bình an ra đi mà không bị níu kéo. Nghe mình nói vậy, bạn mới cảm thấy nhẹ lòng hơn, lúc bạn nhận thông điệp thì bạn cứ làm nhưng không hiểu lý do tại sao. Đến giờ, khi được mình kết nối với ba, bạn mới thật sự ngộ ra ý nghĩa của việc đó.

 

Rồi, mình thấy có rất nhiều vong hồn đứng trước cửa, có đôi lúc bác xuất vía bị kéo về phía đó, nhưng khi quay lại thấy người thân xung quanh bác lại trở về thân xác. Việc này cứ tiếp diễn rất nhiều lần, đó là trạng thái những lần bác ngừng thở rồi thở lại. Bạn nói bạn bên đạo Chúa, nên Cha có dặn đọc kinh, hướng linh hồn tới người dẫn dắt có hào quang sáng thì đi theo chứ không đi theo các linh hồn vất vưởng, bạn hỏi mình có thấy người đó không, thì mình không thấy. Có thể đó là lý do tại sao bác đang ở trạng thái này, bác đang chờ người dẫn đường. Dù mình cũng cảm nhận được một điều người dẫn đường sẽ xuất hiện lúc đúng thời điểm. Kiểu mình sinh có ngày có giờ, thì mình cũng sẽ mất đúng ngày đúng giờ. Và thời điểm mình nhận được là không quá tuần sau, nếu không có phép màu gì xảy ra thì cụ thể là không tới thứ 3 tuần sau bác sẽ mất. Để kiểm tra lại chắc chắn việc này mình xin lên xem sổ nghiệp quả của bác. Mình cầm 1 cuốn sổ hình cái cây đã khô héo. Lật cuốn sổ ra bên trong hiện lên con số là ngày 26, sau đó cuốn sổ bốc cháy, mình không xem tiếp được nữa. Thông thường, khi xem sổ nghiệp quả của một người mình sẽ lật được trang đầu là quá khứ, cũng như các trang tương lai tiếp theo. Khi cầm cuốn sổ bác lên mình, chỉ lật được trang cuối cùng là nó cháy thành tro, chứng tỏ ngày mình xem có thể là ngày mất và bác rõ ràng không qua khỏi vì không còn trang nào để lật. Mình hỏi bạn hôm nay là ngày bao nhiêu vì mình không nhớ. Bạn nói : “hôm nay là 23, ngày 26 chị xem đúng là ngày thứ 3”. Thế là thông tin khá chính xác. 

 

Tiếp theo mình kết nối xem nguyện ước bác là gì. Mình ngửi được mùi hoa lan, hình ảnh bông hoa màu trắng tím. Mình hỏi bạn là : “ Ba em thích hoa gì?". Bạn nói :” Ba em thích chơi cây cảnh, dạng bonsai, nhưng nếu hoa thì mỗi dịp xuân về ba hay mua lan hồ điệp chị ạ !” . “ Ồ, thế lát nữa xong em nhớ mua hoa về ngay nhé, để gần đầu giường của ba, cho hương thơm thoang thoảng, ba có thể không ngửi được, nhưng cảm nhận được, ba mong muốn điều đó. À, còn nữa, ba muốn mặc chiếc áo sơ mi tay dài của ai đó tặng, đóng thùng với quần tây, thắt dây nịt nghiêm chỉnh, mang vớ và giày tây, mang thêm đồng hồ cho ba” . Bạn nói: “ Áo chắc là của nhỏ em may tặng ba rồi, ba đúng là chỉ mặc áo tay dài , không bao giờ mặc tay ngắn. Còn đồng hồ là em tặng ba, ba rất thích mang nó” . Chỉ có vậy thôi, ba mong là khi ba ra đi, mọi thứ sẽ chỉnh chu như thế! 

 

Phút cuối cùng, mình không còn nhận được thông tin gì thêm từ bác, bình thường bác đã là người ít chia sẻ, đến khi bệnh nặng thì càng khó lấy thông tin từ bác để có thể hoàn thành được tâm nguyện cuối cùng. Giờ khi kết nối để hiểu rõ mọi thứ, bạn rất vui, chỉ mong ba có thể bình an, buông bỏ. Và người sống chỉ có thể làm cho người sắp mất những nguyện ước cuối cùng như thế là họ đã cảm thấy nhẹ lòng rất nhiều. Vì nhiều lúc sự đau buồn chỉ còn lưu lại với người sống, người mất đôi khi đã bình an ở cõi khác hoặc đã chuyển thế.

 

PS: Hôm nay, nhận tin bác mất, mặc dù đúng như những gì mình xem hôm thứ 7 tuần trước, cũng khiến bản thân mình thật sự bất ngờ. Các thông tin nhận được chỉ là do sự kết nối với siêu thức, ngoài ra bản thân mình không có gì chứng minh hay logic. Đôi khi, chính bản thân mình còn nghi ngờ với các kiểu thông tin như vậy, dù mình trải qua việc này rất nhiều lần. Thì đối với những bạn không theo tâm linh luôn ở tâm thế nghi ngờ, không tin tưởng sẽ không có gì làm lạ. Chỉ là, thế giới quanh ta rộng mở lắm, còn rất nhiều điều lạ lẫm, thú vị mà ta sẽ không thể nào khám phá với một tâm thế đóng khung và tràn đầy định kiến.